Phó Như Hối tâm trạng tốt, nghiêng đầu cười: "Sao thế?" Sở Dung im lặng, ánh mắt có vẻ muốn nói điều gì đó. Cô không ngờ là vừa rồi khi cô bị ác mộng, Phó Như Hỗối đã an ủi cô như thế nào. Cô nghi ngờ nếu tóc cô không quá nhiều, có lẽ Phó Như Hối đã hôn cô đến mức cô bị hói! Chắc chắn anh là một kẻ nghiện hôn. Phó Như Hối kìm nén cười, ánh mắt trêu ghẹo của Sở Dung quá đáng yêu, rõ ràng cô cũng thích mà? Dù cô xấu hổ nhưng vẫn tiếp nhận, nếu không phải anh phát hiện Sở Dung sẽ lén lút vui vẻ sau khi được anh hôn thì Phó Như Hối cũng sẽ không ôm lấy cô mà "chụt chụt" hết lân này đến lân khác như vậy. Vừa rồi anh hôn vào lòng bàn tay của cô, ai cũng có thể thấy Sở Dung vui hơn hẳn.

Phó Như Hỗối suy tư, có vẻ như những nụ hôn đó giúp cô cảm thấy an toàn hơn.

Sau bữa ăn, Phó Như Hối nhận ra rằng cảm giác an toàn từ những nụ hôn của anh không thể sánh được với thức ăn. Thấy cô vừa ăn vừa cười vui vẻ, Phó Như Hối hiểu rằng mình đã thua cuộc so với món ăn của cô Vân.

Sở Dung ăn uống no nê, cô nghĩ, chắc chắn là do cô quá đói nên mới suy nghĩ linh tinh như vậy. Con người muốn sống thì phải ăn, lân sau không thể để bụng đói đi ngủ, rất dễ gặp ác mộng.

Giờ đây tâm trạng của cô đã thoải mái hơn, Sở Dung là kiểu người chỉ muốn ăn mà không muốn dọn. Sau khi ăn xong, cô đã đi tắm nước nóng và thoải mái cuộn mình trong chăn mềm, như một chú gấu trong mùa đồng.

Phó Như Hối phụ trách công việc thu dọn sau khi ăn xong, đến khi anh từ phóng tắm đi ra thì đã thấy Sở Dung quấn chăn thật chặt, không để lại cho anh một khe hở nào. Tổng giám đốc Phó thật đáng thương, anh không có kỹ năng chui vào chăn siêu phàm như Phó Niên và Phó Dư nên anh chỉ có thể lấy cái chăn bông khác đắp lên người. Một đêm không mấy thoải mái cứ thể trôi qua.

Sáng hôm sau, Sở Dung tỉnh dậy sảng khoái, theo thói quen cô ôm khuôn mặt mình đang vùi vào cổ và hôn một cái: "Chào buổi sáng."

Hoàn thành chuỗi động tác này, Sở Dung mới kịp nhận ra mình đã làm gì, cô quay đầu nhìn người bên cạnh đã tỉnh, anh mơ màng cười nhìn cô và trong nháy mắt cô đã đỏ mặt. "Em mới... bị mộng du. Sở Dung chân thành nhìn người đàn ông đang nheo mắt: "Anh có tin không?”

Phó Như Hối không trả lời rõ ràng, anh đáp lại nụ hôn của cô, hôn lên má cô mấy cái: "Chào buổi sáng." Hôn xong anh cười tít mắt nói: "Không phải mộng du."

Sở Dung không kìm nén được nữa, cô nhìn Phó Như Hối ôm chặt mình: "Tại sao anh lại trốn dưới chăn của em?" Còn chôn mặt vào cổ cô nữa, nếu không phải anh gân như vậy làm sao em có thể ôm mặt anh và hôn như thế?

Phó Như Hối nhướng mày: "Vì em là vợ anh." Cần gì phải nói nhiều, chỉ năm từ thôi cũng đủ giải thích mọi hành động của anh.

"Thế nhưng anh cũng không cân ôm chặt thế này, em khó thở lắm."

Phó Như Hối không đáp lại, chỉ lặng lẽ kéo chăn lên, để lộ phân thân dưới của mình.

Một chân của Sở Dung đang vắt qua eo anh, không hề kém cạnh anh.

Chứng cứ rõ ràng không thể chối cãi, Sở Dung liên đáp trả: "Vậy sao, anh là chông em, em không được vắt chân lên à?" Phó Như Hối vỗ nhẹ vào eo Sở Dung lộ ra ngoài, anh cười nói: 'Đương nhiên là được, rõ ràng là điều hợp lý mà."

Một giấc ngủ tốt có thể giải quyết mọi phiên muộn. Sau khi ngủ dậy, Sở Dung tràn đây năng lượng xuống bếp ăn sáng.

Trong khi Phó Như Hối, người đã ở bên cạnh Sở Dung đến khi bình minh ló rạng, giờ đây đang bận rộn với công việc chất đống. Sau khi uống một ly sữa, anh lại tiếp tục công việc trong phòng làm việc.

Trên bàn ăn chỉ có ba người Sở Dung, Phó Niên và Phó Dư cùng nhau ăn, trong đó hai đứa nhỏ trông có vẻ như chưa tỉnh ngủ, ăn một miếng bánh mì mà mắt cũng muốn nhắm lại, hoàn toàn không giống như bình thường ăn như hổ vồ mồi.

1.00096 sec| 2396.797 kb